Loading...

Tiểu sử Lưu Việt Hùng

Lưu Việt Hùng tâm sự:



 


Chẳng phải con nhà nòi, trong gia đình cũng không ai

có máu văn nghệ, ấy thế mà tôi cứ tự nhiên... thích hát! May mắn cho

tôi, trong trường múa có dạy thêm thanh nhạc nên tôi vừa học múa lại

được kiêm thêm học hát. Nhớ hồi nhỏ còn ở Hải Phòng, hâm mộ cô Thu Hiền

nên thỉnh thoảng cũng ê a cho vui nhà vui cửa, không ngờ mọi người động

viên “Thằng này trông thế mà hát tốt phết, lớn lên cho đi làm ca sĩ

nhé!”. Nhưng không ngờ, lời nói đùa vui đấy nó “vận” vào người.

Rồi cuộc sống buộc phải mưu sinh. Tôi xin vào làm ca

sĩ kiêm người dẫn chương trình ở các quán cà phê hát với nhau (gọi thế

cho sang, chứ ngẫm lại cũng không khác anh hoạt náo viên là mấy). Không

ngờ khi lên sân khấu lại nhận được sự cổ vũ nhiệt tình của tất cả mọi

người. Tôi hát đến khô cổ không làm được MC, vẫn nghe loáng thoáng bên

dưới có người nói “Giọng anh ca sĩ này ấm và truyền cảm”. Đó là lần thứ

2 được khen, tôi thích lắm và nuôi mộng, quyết tâm trở thành ca sĩ.

15 tuổi, tôi học cách kiếm tiền. Chịu khó lội bộ gần 20KM quãng đường đi về giữa ký túc xá và điểm diễn, mỗi buổi tôi

dành dụm được đủ 70 ngàn đồng – là cát xê của tôi lúc ấy. Tự sáng tạo

đồ diễn bằng cách vẽ thêm hoa văn vào quần áo, giầy dép, tôi đã có thể

kiếm tiền trang trải cuộc sống.

 Nhưng do học phí quá cao, lại nhiều việc phát sinh

nên tiền tôi làm ra không đủ. Mẹ ở Hải Phòng cố gắng chạy vạy cũng

không đáp ứng được cho hai anh em ăn học. Học hết lớp 12, anh trai tôi

xin mẹ vào TpHCM lập nghiệp, vừa để bớt gánh nặng cho mẹ, vừa để có

tiền hỗ trợ cho tôi theo nghề hát. Sự hy sinh của anh là động lực giúp

tôi qua những ngày gian khó.



TITLE

Lời bài hát